em có bằng lòng thứ tha không
khi anh muốn cùng em làm lại
anh mãi là một thằng đàn ông vụng dại
mang trong lòng không ít nỗi đa mang
anh tưởng mình hiểu mình hơn tất thảy thế gian
rồi chợt hiểu em hiểu anh hơn thế
người đàn bà dám cùng anh chia lệ
tự nhiên buồn vào mỗi buổi sớm mai
anh cao siêu hay là kẻ bất tài
anh biết em vẫn nhớ, bởi tim em lành lắm
anh nhận ra nếu đời là vực thẳm
em sẽ là nhánh cỏ nhỏ chìa tay
anh học lung tung suốt đời này
để hiểu được theo trái tim mà sống
em là cô Tấm và anh là cá bống
sao đến tận bây giờ anh mới dám ngộ ra
anh lang thang theo đuổi suốt người ta
rồi khi ngã chỉ còn em ở lại
anh mãi là cậu học trò vụng dại
và em là cô giáo của hồn anh
[img]http://seablogs.zenfs.com/u/7iwhmRuaER78e8vTlQCLDB5zuGIMU5nMJR45LUE-/photo/ap_20101102062703319.jpg [/img]
Trả lờiXóaBài thơ của bạn rất hay
Trả lờiXóaTự ngộ nhận chẳng muộn bao giờ
Chúc bạn thành công trong cuộc sống
Bài thơ nịnh vợ nghe rất chân thành mà vui anh ạ.
Trả lờiXóaThăm anh. Luôn vui khỏe và hạnh phúc anh nhé !
Rất hay a! Vinh hạnh cho ai được nhận bài thơ này!
Trả lờiXóa